Mình vẫn nhớ cảm giác lần đầu xem Naruto đánh nhau với Pain. Hồi đó còn nhỏ, chỉ thấy “trận này căng quá”, “Naruto mạnh thật”, “Pain bá đạo”. Nhưng rồi khi lớn lên, xem lại, bỗng thấy... đau. Không phải vì cú đấm, không phải vì ngôi làng bị phá tan hoang, mà vì mình thấy chính mình trong cả hai người đó. Naruto – người luôn cố gắng tin vào điều tốt đẹp, dù cả thế giới từng quay lưng. Pain – kẻ từng giống Naruto, nhưng đánh mất niềm tin sau quá nhiều tổn thương.
Nguyên nhân của trận chiến đó, thực ra, không nằm ở thù hận đơn thuần. Pain không phá Làng Lá vì hứng, mà vì hắn tin rằng đau khổ là cách duy nhất để con người hiểu nhau. Nghe điên rồ thật, nhưng khi nghĩ lại, mình hiểu hắn. Khi ta quá đau, quá tuyệt vọng, đôi khi ta cũng chỉ muốn... cả thế giới biết cảm giác đó. Và rồi Naruto bước ra. Không còn là thằng nhóc hay phá làng phá xóm nữa. Lúc này, cậu đứng đó – giữa đống đổ nát, giữa cái chết của thầy mình, giữa người con gái vì cậu mà suýt chết – và cậu vẫn chọn không giết Pain.
Lúc đó, mình thực sự lặng người. Vì ai cũng nghĩ Naruto sẽ nổi điên. Ai cũng nghĩ Cửu Vĩ sẽ phá phong ấn. Mình cũng nghĩ vậy. Nhưng không – cậu kiềm lại cơn giận, cậu lắng nghe. Thật ra, cần rất nhiều sức mạnh để đánh thắng một ai đó. Nhưng cần gấp trăm lần can đảm để tha thứ cho họ. Naruto không tha cho Pain vì yếu đuối. Cậu làm vậy vì cậu hiểu nỗi đau đó, vì cậu cũng từng ở đáy của sự tuyệt vọng, và vẫn chọn tin vào lời thầy Jiraiya: rằng hòa bình là có thể, nếu chúng ta ngừng trả đũa nhau mãi mãi.
Bài học mình rút ra sau lần xem lại đó?
* Đừng vội ghét ai, vì có thể họ từng là người tốt… chỉ là họ đau quá lâu rồi.
* Tha thứ không phải là cho qua, mà là chấm dứt chuỗi lặp của tổn thương.
* Và quan trọng nhất: người tốt thật sự không phải người chưa từng giận dữ, mà là người dù đau vẫn chọn không khiến người khác đau theo.
Bây giờ mỗi khi mình giận ai, hay cảm thấy đời này bất công, mình nhớ lại cảnh Naruto nói chuyện với Pain. Nhớ cảm giác muốn hét lên “Sao cậu không đánh hắn đi!” rồi lại thấy nghẹn ngào khi Naruto chỉ ngồi xuống, nói: “Tớ cũng từng đau như cậu. Nhưng tớ chọn một con đường khác.”