**Attack on Titan – Bộ anime mà bạn *nên* xem ít nhất một lần trong đời**
Tôi vẫn nhớ cái cảm giác lần đầu xem *Attack on Titan*. Tim đập nhanh, mắt không rời khỏi màn hình, và một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu: **“Cái quái gì đang xảy ra vậy?” Lúc đó tôi không nghĩ nhiều. Tôi chỉ nghĩ đây là một anime hành động khác – có người khổng lồ, có đánh nhau, thế là đủ. Nhưng không. *Attack on Titan* không đơn thuần là một bộ phim hoạt hình. Nó là một trải nghiệm.
**Nỗi sợ, sự tức giận, niềm tin và… hoài nghi**
Ngay từ tập đầu tiên, phim tát thẳng vào mặt người xem bằng cảm giác bất lực tột cùng. Khi bức tường vỡ. Khi những tiếng hét vang lên. Khi nhân vật chính chứng kiến mẹ mình bị Titan ăn sống. Đó không phải là một "cú twist" để câu khách. Đó là lời tuyên bố lạnh lùng: *Bạn không còn an toàn. Không có nhân vật nào được đảm bảo sống sót. Và không có gì là chắc chắn.*
**Càng xem, càng thấy bản thân thay đổi**
Ban đầu, tôi ghét Eren. Một thằng nhóc nóng nảy, bốc đồng, chẳng khác gì một đứa trẻ con gào thét trong cơn giận. Nhưng rồi, tôi bắt đầu hiểu nó. Bắt đầu thấy… giống nó. Cái cảm giác bất lực khi thế giới không như mình nghĩ. Khi người lớn nói dối. Khi bạn nhận ra, đôi khi muốn sống, bạn phải từ bỏ một phần mình.
Mỗi nhân vật trong *Attack on Titan* đều có nỗi đau riêng. Có người chọn tha thứ. Có người chọn chiến đấu. Có người chỉ muốn sống yên ổn. Và phim không phán xét ai cả. Nó chỉ đặt ra câu hỏi:“Nếu là bạn, bạn sẽ chọn gì?”
**Một bộ phim hoạt hình... khiến tôi khóc**
Tôi từng khóc. Không phải vì ai đó chết. Mà vì có những khoảnh khắc, phim chạm đến một thứ gì đó rất thật trong lòng mình. Là cảm giác khi cả nhóm bạn thân ngồi bên nhau lần cuối. Là ánh mắt tuyệt vọng của một người lính biết mình không còn đường về. Là tiếng hét cuối cùng khi mọi hy vọng dường như đã cạn kiệt. Đó là thứ cảm xúc mà tôi không nghĩ một bộ “hoạt hình” có thể mang lại.
**Và rồi tôi tự hỏi: tự do là gì?**
Tự do là lý tưởng xuyên suốt bộ phim. Nhưng càng xem, tôi càng nhận ra, tự do không đơn giản là "thoát khỏi nhà tù" hay "đánh bại kẻ thù". Tự do là cái giá phải trả. Là sự đánh đổi. Là lựa chọn giữa việc làm điều đúng đắn hay sống sót. Và đôi khi, tự do cũng là... gánh nặng.
**Hãy xem Attack on Titan – không phải vì nó nổi tiếng, mà vì bạn xứng đáng được cảm nhận nó** Tôi không ép bạn phải xem từ đầu đến cuối. Nhưng hãy thử. Một tập thôi. Rồi nếu bạn cảm thấy điều gì đó lay động trong tim – hãy đi tiếp.
*Attack on Titan* là một bộ phim khiến tôi nhớ rằng: dù là hoạt hình, dù là tưởng tượng, vẫn có thể chạm đến những điều rất con người.bVà nếu có bộ phim nào mà tôi muốn ai cũng từng xem *một lần trong đời* – thì đó chính là bộ này.