Chào các bạn! Mình là Ngô Quốc Khánh🙆🏻, 

Tuổi thơ của mình không có Netflix, không YouTube, càng không có máy tính bảng. Mình có đúng một chiếc TV thùng to hơn cả tủ quần áo, kèm một cái remote hay mất nắp pin, phải kẹp giấy thiếc mới bấm được. Mỗi lần chuyển kênh là một màn "cầu nguyện âm thầm" – chỉ mong Cartoon Network kịp phát đoạn mở đầu chứ không thì coi như... lỡ hết cả cuộc đời!

Mình lớn lên cùng tiếng cười “không lời” của Tom & Jerry, nơi mà chỉ một cây chảo cũng có thể tạo ra cả cuộc rượt đuổi hoành tráng hơn phim hành động. Mình từng “phát cuồng” với Chiến Cơ Siêu Hạng đến mức lấy nắp bút làm cần điều khiển, tưởng tượng mình đang lái chiến cơ tiêu diệt kẻ xấu. Còn Anh Hùng Trái Đất? Là bộ phim khiến mình tin rằng, nếu chăm chỉ tập thể dục và ăn rau, biết đâu mình cũng có thể cứu thế giới (spoiler: mình chỉ cứu được con thằn lằn mắc trong cặp sách). Doraemon là nơi mọi giấc mơ ngớ ngẩn nhất đều có lý – từ cánh cửa thần kỳ cho tới bảo bối đi học không cần học bài. Còn Thám tử lừng danh Kindaichi là lý do vì sao mình từng nghi ngờ… tất cả mọi người trong nhà mỗi khi mất đồ. Và thật ra, có những đoạn phim làm mình cười nắc nẻ, cũng có những tập khiến mình lặng người rồi khóc rưng rức, dù chỉ là hoạt hình.

Trang web này ra đời không phải để sống mãi trong quá khứ, mà là để nhắc nhau rằng: tuổi thơ không mất đi, nó chỉ đang nằm im chờ một khoảnh khắc để được đánh thức. Nếu bạn từng dành cả mùa hè chỉ để chờ một tập phim, từng ghi nhớ lịch chiếu còn kỹ hơn cả thời khóa biểu, hay từng ước mình có bạn thân là robot mèo đến từ tương lai – thì chào mừng bạn, mình với bạn... chung một chuyến tàu.